STT nhớ nhà, nhớ quê hương

Nhớ nhà nhớ quê hương là những xúc cảm mãnh liệt trong lòng mỗi người con xa quê. Những khát khao nhỏ nhoi được trở về nhà, được xà vào vòng tay ba mẹ, quây quần bên gia đình là những cung bậc cảm xúc mãnh liệt nhất cho nỗi nhớ da diết. Hãy cùng trải lòng những dòng STT nhớ nhà, nhớ quê hương ngay sau đây.

Nhớ nhà và thèm những bữa cơm gia đình

Nhớ nhà là khi giữa dòng đời bộn bề, vội vã, có những phút giây mỏi mệt ta nghẹn ngào nhớ về một miền kí ức xa xôi, nơi ấy có ba có má, có anh chị, có tình thương ngọt ngào. Ở nơi ấy, con người ta sẽ không phải mạnh mẽ, không phải dấu diếm cảm xúc cá nhân, ở nơi ấy có những cảnh vật quen thuộc, có bạn bè thơ ấu và có sự êm đềm tĩnh lặng đến nao người. Nơi ấy rất đỗi giản dị, rất đỗi bình yên mang tên “Gia đình” mang tên “quê hương”.

Xa quê hương, xa gia đình là khi con người ta bắt đầu trưởng thành, bắt đầu phải học cách bước đi một mình, học cách tự chăm sóc bản thân, học cách đứng dậy, học cách mạnh mẽ, hay đơn giản chỉ là học cách đối nhân xử thế ở đời. Xa nhà là những khoảnh khắc thất bại những phút giây vấp ngã, bị đối xử không công bằng chỉ ước ao được chạy về với mẹ, xà vào lòng mẹ òa khóc nức nở như đứa trẻ nhỏ ngày nào.

Xem thêm >>>99+ STT Nhớ Nhà Cuộc Sống Lập Nghiệp Xa Nhà, Xa Quê Hương

 

Rời xa quê hương xa gia đình ta mang theo hành trang với bao khát khao bao hoài bão để kiếm tìm tri thức. Con người ta cứ mải miết một mình cho mục tiêu của mình. Để rồi sau chuỗi ngày dài mệt mỏi, ta lại tìm về với ta lại đối diện với màn đêm cô đơn của góc khuất tâm hồn lạnh lẽo.

Nỗi nhớ nhà nhớ quê giản đơn lắm, đó là khi ta thổn thức được giọng quê hương trầm ấm giữa dòng người xô bồ, đông đúc. Đó là khi ta nhận được sự quan tâm giúp đỡ ân cần, tận tình từ những anh chị đồng hương. Đó là khi ta tự hào khi vang lên 2 tiếng gọi nơi quê hương thân thương. Là khi ta sẻ chia tình đồng hương đầy thiêng liêng cao cả. Có những lúc chỉ biết an ủi, xoa dịu nỗi nhớ cồn cào ấy bằng hương vị quê hương qua những chiếc bánh; khúc hát; dư âm thân thuộc. Nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình cho ta những người anh chị em như ruột thịt, cho ta những phút giây hiếm hoi được cảm nhận và trân trọng vô bờ tình thương gia đình nhỏ nhoi giữa biển người mênh mông, rộng lớn.

Nỗi nhớ nhà đơn giản lắm, chỉ là những cuộc gọi hỏi thăm vội vã mỗi tối cho gia đình, chỉ là những câu bâng quơ: “ Con lớn rồi. Con ổn mà.. Con sẽ tự lo được mà. Con không sao.” Nhưng ai đâu biết rằng con đang nói dối ba má, thực ra con không ổn, con nhớ ba nhớ má, nhớ các em. Con mệt mỏi với cuộc sống bon chen, vội vã. Con không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa. Con sợ cái cảm giác đó, cảm giác phải gồng mình lên chống chọi, sợ cảm giác cô đơn lang thang mỗi tối đi làm, mỗi tối đi học về. Con thèm được ăn một bữa cơm canh gia đình, thèm được nô đùa với lũ trẻ, thèm được hít cái khí trời trong lành dịu nhẹ của hương đồng cỏ nội quê nhà, được nghe ba má trách mắng. Con muốn được khóc lên, khóc cho thỏa cái nỗi lòng ước ao đó. Con đã trưởng thành con phải học cách tự lập; phải mạnh mẽ, phải là đứa con gái để ba má tự hào. Con sợ khi nói ra ba má sẽ lo lắng. Con phải cố gắng cố gắng để ba má vui lòng; để những giây phút con đánh đổi này sẽ có giá trị.

Xa nhà là khi ta cảm thấy trân trọng xiết bao những ngày cuối tuần bắt vội chuyến xe trở về nhà, là khi ta cảm thấy được giá trị xứng đáng của đồng tiền, của công sức lao động. Để từ đó biết thương hơn công sức mẹ cha, để đếm được từng chiếc tóc bạc trên đầu cha, từng nếp nhăn, quầng thâm trên đôi mắt mẹ. Càng thương cha mẹ, thương các em bao nhiêu bản thân lại càng tự nhủ sẽ cố gắng; sẽ cất nỗi niềm nhớ thương vào trong lòng để đứng dậy và phấn đấu và thành công. Con biết rằng những chông gai con gặp phải chỉ là những nhọc nhằn nhỏ bé cha mẹ từng nâng đỡ. Đã đến lúc con trưởng thành, đến lúc con phải tự mình bay đi, đến lúc con báo đáp cho cha mẹ. Nồi niềm nhớ nhà sẽ không cho phép con được yếu đuối, được gục ngã; sẽ là động lực thôi thúc con gái mẹ chiến đấu và chiến thắng. Hãy tin ở con mẹ nhé.

Nhớ nhà cho tôi những giây phút yếu lòng cho tôi những khoảng lặng vô hình chẳng thể gọi tên. Tôi nhớ lắm, nhớ cái vị thân thuộc của trưa hè oi ả, nhớ bát canh cua mẹ nấu, nhớ những chiều trên con đê nhỏ cũng lũ trẻ rong chơi. Những khoảnh khắc đáng giá đó hằn sâu trong ký ức mỗi đứa trẻ thơ vùng ngoại ô chúng tôi. Tôi thèm lắm, thèm được trở về quê nhà để cảm nhận một chút những dung dị còn xót lại. Nơi đây chật chội; ồn ào và tập nập nhưng lại chẳng thể đem đến cho tôi sự yên bình, chẳng thể cho tôi sự ấm áp; chở che; được cảm giác an toàn. Tôi cứ thế cứ thế bất lực nhìn dòng đời chảy trôi; bất lực mải miết kiếm tìm cái gọi là vật chất; gọi là tri thức nơi phố thị đông người. Những phút giây thế này bản thân tôi lại yếu đuối nhường nào. Bản thân chỉ ước ao sao mình chỉ mãi như đứa trẻ vô lo vô nghĩ trong vòng tay gia đình, làng xóm. Nhưng ước ao chỉ là ước ao, quy luật nhân thế con người ai rồi cũng phải lớn, lớn rồi phải học cách đối mặt, học cách không gục ngã và học cách biến yếu đuối thành động lực; cách biến nước mắt thành nhiên liệu tiếp thêm cho ta sức mạnh. Con sẽ trở về sớm thôi trở về với niềm tự hào của cha mẹ. Con yêu gia đình mình nhiều lắm.

Và rồi sau tất cả, những tiếng khóc nghẹn ngào bật ra, những tiếng nấc vội vã, nhạt nhòa giữa cuộc sống đô thị nhộn nhịp. Phố thị kết đèn hoa nhưng sao trong lòng con lại nhạt nhòa thế này. Tiếng xe, tiếng bước chân vội vã đến nghẹt thở. Guồng quay của cuộc sống như bóp nghẹt tâm hồn nhỏ bé của con. Con cảm thấy mình nhỏ nhoi giữa không gian bao la rộng lớn. Nơi đây tình người lạnh lẽo quá, nơi đây đầy rẫy những cám dỗ như chùn bước chân con. Con nhớ về quê hương, nhớ gia đình với tình thương ấm áp, với chén trà, chiếc bánh nồng đượm. Con thèm biết bao mùi vị quê hương ngọt ngào ấy. Muốn được chạy về bên mẹ, bỏ lại những chênh vênh vô định, bỏ lại những ồn ào ngoài kia. Dẫu biết là cố gắng, là tương lai nhưng những lúc thế này trái tim nhỏ bé của con lại thổn thức vô ngần: “Con nhớ nhà lắm mẹ ơi”

Trong cuộc đời mỗi con người sẽ có rất nhiều chuyến đi nhưng sẽ luôn có chuyến đi thật đặc biệt- chuyến đi được trở về nhà, chuyến xe về với quê mẹ thương nhớ. Chuyến xe của những người con xa quê mong ngóng được trở về cùng gia đình, được trở về bên cha mẹ yêu thương. Đó là chuyến đi của bao nôn nao, bao ấm ủ, bao yêu thương, bao mong ngóng biết kể sao cho xiết. Một chặng đường dài phấn đấu, nỗ lực và học tập trên xứ khách đong đầy biết bao nỗi nhớ quê hương, nhớ gia đình, đong đầy biết bao nỗi tủi hơn, cơ cực, khốn khó; và thấm đượm biết nhường nào công sức, cố gắng. Để rồi khi đặt chân trên mảnh đất yêu thương ta trào dâng những giọt nước mắt nghẹn ngào; khóc vì hạnh phúc; khóc cho thỏa những mong ngóng đợi chờ. Khóc và cảm nhận; khóc để vỗ về những gì đã qua; những đổi thay; và cả niềm hân hoan vui mừng khôn xiết; khóc trên mùi đất quê hương yêu dấu.

Tôi xin mượn lời ca bài hát đi để trở để khép lại dòng cảm xúc về nỗi nhớ gia đình, nỗi nhớ quê hương của chính mình: “Từng chặng đường dài mà ta qua đều để lại kỉ niệm quý giá, để lại một ngày rằng càng đi xa ta càng thêm nhớ nhà. Đi thật xa để trở về.” Con người ta dù có bay về muôn phương trời xa xôi cũng sẽ hướng về với cội nguồn, với nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những dòng tâm trạng này có lẽ sẽ được cảm nhận sâu sắc hơn bởi tâm hồn những sinh viên mới lên nhập học; của những chàng trai nhập ngũ, của những người công nhân lên thành phố mưu sinh,…Đừng ngại sẻ chia những stt nhớ nhà bên trên bạn sẽ thấy thêm yêu thương gia đình và ngày càng trưởng thành hơn.

Status -